Đến lúc tôi nhận ra, viết không chỉ là để chia sẻ, mà là để kết nối lại với chính mình. Những dòng chữ là bản đồ của tư duy. Viết giúp tôi nhìn rõ hơn những điều đang rối tung trong đầu: những dự án còn dang dở, những ý tưởng chưa thành hình, những trăn trở kéo dài suốt nhiều năm.
Tôi viết lại, vì tôi cần tìm lại “tôi”.
Tôi từng thất bại khi viết
Tôi từng lên kế hoạch viết một chuỗi bài về chủ đề “Vì sao phương Tây vượt trội?” – một câu hỏi ám ảnh tôi từ thời đại học. Tôi đọc bốn cuốn sách lớn, ghi chú rất nhiều, vẽ sơ đồ, nhưng rồi… không viết gì cả. Hai năm trôi qua, tôi gần như quên hết. Khi cố gắng viết lại, loạt bài trở nên khô khan, thiếu cảm xúc, và tôi bỏ cuộc.
Tôi đã sai ở chỗ: chờ khi hoàn hảo rồi mới viết, thay vì viết để từng bước tiến tới sự hoàn thiện.
Tôi muốn xây gì trong 12 tháng tới?
Tôi không còn viết những bài lẻ. Tôi muốn xây một mạng lưới bài viết – nơi mỗi bài là một mảnh ghép kết nối với những bài khác, tạo thành một thế giới tri thức cá nhân.
Tôi chia blog của mình thành 4 nhánh lớn:
Hành trình cá nhân
Tôi sẽ kể lại hành trình từ một đứa trẻ tỉnh lẻ, đi lên thành kỹ sư phần mềm, và đang trên đường trở thành kiến trúc sư hệ thống. Tôi sẽ viết về những lần tôi burn out, thất bại, rồi học cách trở lại.
Ghi chú và phản tư từ sách
Tôi đọc nhiều, nhưng nếu không viết lại, tất cả sẽ trôi đi. Mỗi cuốn sách tôi từng đọc đều đã thay đổi một phần nào đó trong tôi, và tôi sẽ viết để giữ lại điều đó. Không phải là tóm tắt sách, mà là phản tư – tôi học được gì, tôi áp dụng ra sao.
Software Architect và tư duy hệ thống
Tôi không chỉ muốn viết về kỹ thuật. Tôi muốn viết về cách nhìn toàn cục – thiết kế hệ thống, kiến trúc đội ngũ, xử lý sự mơ hồ trong dự án, và những gì một kiến trúc sư phần mềm thực sự cần có.
Blog như một bản đồ tư duy sống
Tôi không viết ngẫu hứng. Tôi viết có hệ thống. Mỗi bài sẽ có liên kết tới các bài khác, tạo thành một bản đồ – như lời ba tôi từng nói: “Con phải vẽ bản đồ trước khi viết, vì mọi thứ đều phải kết nối, ít nhất là trong đầu con.”
Mục tiêu 12 tháng tới
Tôi không đặt mục tiêu nổi tiếng hay viral. Tôi chỉ muốn sau 1 năm, tôi nhìn lại blog mình và thấy:
- Một hệ thống bài viết kết nối chặt chẽ
- Một series trả lời được câu hỏi tôi mang theo từ thời sinh viên
- Một bản nháp đầu tiên cho cuốn sách tôi muốn viết: Từ tỉnh lẻ đến terminal
- Một thư viện sống – nơi tôi có thể quay lại bất kỳ lúc nào, và học lại chính mình
Lời kết: Tôi viết để không bị cuốn trôi
Viết không còn là việc “có thời gian thì viết”. Viết là việc cần làm để không bị cuốn trôi bởi nhịp sống quá nhanh, quá nhiễu.
Tôi viết để sống chậm lại. Để gỡ rối suy nghĩ. Để kết nối các mảnh rời rạc thành một thế giới rõ ràng hơn.
Và hơn hết, tôi viết – để tìm lại bản thân.