post's image

Thế nào là phí thời giờ

Ghost wrote 2 years ago (Mar 6, 2023) with 861👁️ | 5 mins read

Một góc nhìn phật giáo hơn về việc lãng phí thời giờ

Đây là câu cửa miệng của rất nhiều người. Ngày nay người ta đặc biệt chú trọng thời giờ, bởi vì đơn giản là với thời giờ người ta có thể kiếm tiền, tận hưởng cuộc sống, đi chơi, hoặc nói chung là làm bất cứ gì người ta thích.
Cũng vì lẽ đó nếu thời giờ của bản thân mà được tự ý sử dụng thoải mái, thì gọi đó là thời giờ hiệu quả.
Còn nếu mà cũng là thời giờ của ta, nhưng ta phải làm một điều gì đó bản thân không muốn, thì ta thấy nó Phí thời giờ.
Có thật sự đúng như vậy không???
Trong quyển "Phép lạ của sự tỉnh thức - Thiền sư Thích Nhất Hạnh" có viết:

Nhiều người nói: "Có đời sống gia đình thì cuộc sống ổn định hơn, thăng bằng hơn. Steve không nói điều đó đúng mà cũng không nói điều đó sai. Anh ta chỉ ậm ừ, nhưng mà tôi hiểu. Steve nói "Tôi mới tìm ra một cách để có thật nhiều thì giờ", Tôi hỏi: "Cách gì?", Steve nói: "Trước kia tôi thường chia thời giờ của tôi ra làm nhiều phần, một phần tôi dành cho Mickey, học bài với nó, đọc truyện cho nó, tắm rửa nó. Một phần tôi dành cho Marie, giúp nàng trong việc lo lắng cho Zoe, đi chợ cho nàng, mang quần áo và tã đi tiệm giặt, nói chuyện với nàng khi mấy đứa nhỏ đã đi ngủ. Ngoài những thì giờ dành cho 2 người (Tôi xem Marie và Zoe là 1 người. Bởi vì hơi thở của Zoe cũng là hơi thở của Marie. Nếu một bên không thở được thì bên kia cũng bị ngạt hơi), tôi còn có thì giờ dành cho riêng tôi. Tôi đọc, viết khảo cứu, đi bách bộ, còn thì giờ đi làm kiếm ăn ở Sở thì khác. Đó là thì giờ của Sở"

"Nhưng bây giờ tôi không còn phân chia thời giờ như vậy nữa. Tôi lấy luôn thời giờ của Marie và của Mickey làm thời giờ của tôi. Khi tôi học bài chung với Mickey, tôi không còn có ý niệm: đây là thời giờ của tôi dành cho Mickey, sau khi xong việc này tôi mới thật có thời giờ cho tôi. Trái lại, tôi tìm cách sống cho tôi trong khi học bài với Mickey, tôi chia sẻ sự có mặt của nó. Tôi tìm được hứng thú trong khi học bài với nó và như thế là thời giờ cho nó trở thành thì giờ của tôi. Đối với Marie cũng vậy, bất ngờ, tự nhiên tôi có vô khối thì giờ cho tôi"

Lấy một ví dụ gần gũi hơn. Việc ta rửa chén luôn là một việc nhàm chán, đôi khi ta nghĩ, thật là mất thời giờ quá đi, mình đâu có muốn rửa chén đâu, mình uống nghe nhạc, đọc sách, làm việc kia mà. Thế là thân ta rửa chén nhưng đầu óc ta luôn nghĩ về những việc khác, vậy là ta đang rửa chén trong vô thức. Thân một nơi mà ý thức một cõi...

Còn nếu bản thân ta "yêu thích" việc rửa chén, rửa để mà cho chén dĩa sạch sẽ đặn mà lần sau ta lại được ăn những món ăn thật ngon trên những chén dĩa thật sạch ấy. Một phần khác việc rửa chén cũng như lời cảm ơn đối với món ngon mà ta vừa thưởng thức.

Thời giờ luôn luôn thuộc về bản thân ta, tuy ta không muốn dùng nó cho việc di chuyển, nhưng nếu muốn đến nơi thì di chuyển là điều đương nhiên ta phải làm, lỡ mà có kẹt xe thì ta than rằng Mất thời giờ quá. Thời giờ đấy vẫn là của ta kia mà đã mất đi đâu đâu?? Thứ duy nhất mất đi ở đây chính là sự trân trọng của bản thân ta đối với thời giờ lúc ấy.