1. Bớt Thèm Thuồng, Nhưng Hết Biết Quý
Cái tâm lý con người mình ngộ lắm. Khi mà mọi thứ đến quá dễ dàng, mình sẽ hông còn thấy nó giá trị nữa. Cứ như mấy đứa nhỏ được cho cả núi đồ chơi vậy á, bữa nay thích con này, mai lại đòi con khác, chẳng bao giờ biết trân trọng món đồ mình đang có. Cũng giống như việc được người khác chăm sóc tận răng vậy, riết rồi quen, xem đó là chuyện đương nhiên, hẻm còn thấy biết ơn hay trân trọng cái tình cảm của người ta nữa. Lâu dần, cái lòng biết ơn nó cứ chai sạn dần đi, thay vào đó là những đòi hỏi ngày càng quá đáng. Ngày một thì cần 1 ly nước, ngày 2 cần bữa ăn, ngày 3 phải là ly nước ép, ngày 4 phải là một bữa cơm ngon... cứ thế tăng dần.
2. Êm Ấm Quá Sinh Ra Yếu Ớt
Nhắc tới đây, tui lại nhớ tới cuốn "Antifragile" của ông Nassim Nicholas Taleb https://vi.wikipedia.org/wiki/Antifragile. Ông nói một câu rất hay, đại ý là những thứ không bị tổn thương bởi sự hỗn loạn thì sẽ yếu đi khi thiếu nó. Cứ thử nghĩ mà coi, một cái cây mà lúc nào cũng được che chắn gió bão, tưới nước đầy đủ, thì rễ nó làm gì có ăn sâu vào đất được. Gặp cơn gió mạnh chút thôi là lật. Con người mình cũng vậy, nếu mà lúc nào cũng được bao bọc kỹ, hổng bao giờ phải đối mặt với khó khăn thử thách, thì làm sao mà lớn mạnh được? Khi gặp chuyện không vừa ý, họ dễ sinh ra cáu gắt, hờn dỗi, thậm chí có những hành động vô lý chỉ vì hổng quen với việc mọi thứ không như ý mình.
3. Tưởng Mình Là "Rốn" Của Vũ Trụ
Cái sự chăm sóc quá mức nó còn dễ sinh ra cái ảo tưởng là mình quan trọng lắm, là "rốn" của vũ trụ vậy đó. Ai cũng phải chiều theo ý mình, ai cũng phải phục vụ mình. Một khi mà cái tôi nó phình to quá cỡ, người ta sẽ hổng còn biết tới người khác nữa. Họ chỉ nghĩ tới bản thân, tới những gì mình muốn, mà quên mất là xung quanh còn có bao nhiêu người cũng có nhu cầu, có cảm xúc. Từ đó mà nảy sinh ra những hành vi ích kỷ, vô lý, thậm chí là hỗn xược.
4. Mất Kết Nối Với Thực Tế
Khi mà cuộc sống được trải thảm đỏ từ đầu tới chân, người ta dễ bị mất kết nối với thực tế lắm. Họ hổng biết được giá trị của đồng tiền, hông hiểu được sự vất vả của người khác, và cũng chẳng hình dung được những khó khăn mà người bình thường phải trải qua. Vì vậy, những đòi hỏi của họ đôi khi nghe rất "trên trời", rất vô lý, bởi vì họ đang sống trong một cái bong bóng màu hồng mà người khác khó mà chạm tới được.
Tóm lại, cái sự chăm sóc tốt nó giống như con dao hai lưỡi vậy. Nếu mình biết cách, biết điểm dừng thì nó sẽ giúp người ta phát triển toàn diện. Nhưng nếu mà lạm dụng nó, chăm sóc thái quá, thì rất dễ khiến người ta trở nên vô lý, khó chiều, thậm chí là hư hỏng. Thôi thì cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, cho người ta có cơ hội vấp ngã, tự mình đứng lên, có vậy thì họ mới biết quý trọng những gì mình có và trở thành một người trưởng thành thật sự được.