post's image

[Stoicism] Mùa nắng và chủ nghĩa khắc kỷ

Ghost wrote 2 months ago (May 14, 2025) with 245👁️ | 4 mins read

Dạo này thời tiết oi bức quá, số là tôi mới đổi công việc mới, công ty cách nhà khá xa và mùa nắng nóng này càng làm cho việc đi làm trở nên khó nhằn

Mùa Nắng và Chủ Nghĩa Khắc Kỷ: Bài Học Từ Những Ngày Đi Làm Truyền Thống

Làm remote gần 2 năm, tôi đã quá quen với việc chỉ vài bước chân từ giường đến bàn làm việc, thậm chí có bữa không đánh răng rửa mặt mà vẫn kịp họp online. Thế nhưng gần đây, tôi đổi công ty, và bất ngờ là công ty mới chỉ cho làm remote 1 ngày mỗi tuần.

Thế là mỗi sáng, tôi lại lao vào dòng xe cộ chật ních, bon chen hơn 30 – 40 phút mới tới chỗ làm. Hóa ra mình đã quên mất cảm giác này từ lâu! Có những lúc ngồi trên xe, tôi nghĩ: “Phải chi có ô tô, phải chi công ty gần nhà, phải chi được làm remote nhiều hơn…” Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy bực mình.

Nhưng dần dần tôi nhận ra, sự khó chịu đó không nằm ở nắng nóng hay kẹt xe mà chính là cách mình phản ứng với nó. Tôi nhớ tới một cuốn sách gần đây mình đọc, Antifragile của Nassim Taleb. Sách nói rằng nghịch cảnh không chỉ là thử thách mà còn giúp ta mạnh mẽ hơn — càng bị đánh, càng khỏe khoắn, càng dẻo dai. Người xưa từng uống thuốc độc liều nhỏ mỗi ngày để quen dần, tài xế taxi dù đối mặt với biết bao biến động vẫn tồn tại và thích nghi tốt.

Chính cái ý tưởng ấy làm tôi chợt tỉnh: những ngày nắng nóng, những giờ kẹt xe thực ra cũng chỉ là “bài tập nhỏ” cho chủ nghĩa khắc kỷ tôi đang theo đuổi. Người khắc kỷ không phải là người không biết nóng, không biết khó chịu, mà là người biết chấp nhận nó, giữ tâm bình tĩnh giữa mọi điều kiện khó khăn. Đó là một cách luyện tập bản thân, để dù có chuyện gì xảy ra, tâm vẫn không bị dao động quá nhiều.

Có lẽ, điều chúng ta hay quên nhất chính là sự tự do của tâm trí. Mình không thể thay đổi được trời nắng hay trời mưa, cũng không thể kiểm soát được dòng xe trên đường, nhưng mình có thể chọn cách phản ứng. Nếu cứ ngồi đó than vãn, ấm ức với từng phút kẹt xe, thì chính mình mới là người tự làm khổ mình.

Và rồi tôi nghĩ, cuộc sống hiện đại đã cho chúng ta quá nhiều lựa chọn, quá nhiều tiện nghi, đến nỗi ta quên mất rằng, đôi khi “ít hơn lại là nhiều hơn”. Những thử thách nhỏ như đi làm truyền thống, bon chen trong đám đông, chỉ là cơ hội để mình rèn luyện sự kiên nhẫn và tĩnh tâm. Thay vì “phải chi” này kia, sao không thử chấp nhận và thích nghi? Biết đâu, sự thích nghi ấy lại mở ra một phiên bản mạnh mẽ hơn của chính ta.

Nắng hay mưa, ghét thì vẫn ghét thôi, nhưng điều quan trọng là mình đừng để những điều đó làm tâm mình xáo trộn. Nếu chỉ ở nhà, nắng mưa cũng không quan trọng, nhưng khi phải ra đường, ta học cách bình thản vượt qua thử thách – đó mới là bản lĩnh.